[Taekook]Nô Lệ Của Ngài Kim
  • Kim Thạc Trân
    Kim Thạc Trân
    Nói gì vậy hả nhóc con?
  • Anh tốn công tốn sức cứu vớt cậu, chăm sóc cậu như vậy nhưng đổi lại phải chứng kiến một màng bi quan bi đát ấy là sao?
  • Kim Thạc Trân
    Kim Thạc Trân
    Nếu đã có thể thoát được rồi thì tại sao lại không tiếp tục tìm cách cố gắng trốn chạy?
  • Kim Thạc Trân
    Kim Thạc Trân
    Trốn ở vùng đất này không được thì ta chạy đến một vùng đất khác.
  • Kim Thạc Trân
    Kim Thạc Trân
    Cho dù anh ta có quyền lực đến đâu một khi cậu đã rời khỏi đất nước này rồi, đừng nói tới việc bắt cậu đến cả tung tích của cậu có khi anh ta còn không biết nữa là.
  • Anh lựa lời khuyên nhủ để cậu buông bỏ ý định rời đi, tuy là lần đầu tiên gặp gỡ nhưng ấn tượng của anh đối với cậu cũng không tồi. Vì là lính đánh thuê nên anh rất hay gặp phải nguy hiểm trong quá trình thực hiện nhiệm vụ, bây giờ cho dù có bị cậu liên lụy cũng không sao, lỡ giúp rồi thì giúp cho tới cùng vậy.
  • Jeon Jungkook
    Jeon Jungkook
    Nhưng tôi đâu có giấy tờ, làm sao có thể rời khỏi đất nước này được?
  • Jungkook từ nhỏ đã sống dưới thân phận nô lệ, cậu không có nhân quyền trong xã hội này nên không được cấp bất kỳ giấy tờ gì cả.
  • Sau khi được Kim Taehyung mua lại cũng như vậy, hắn lo sợ cậu sẽ bỏ trốn khỏi mình đi đến một đất nước hoàn toàn xa lạ để sinh sống nên cho dù có được sủng ái đến mức nào cậu cũng không được hắn cho phép cấp thẻ công dân.
  • Kim Thạc Trân
    Kim Thạc Trân
    Không có cũng không quan trọng, tôi có cách.
  • Nhiễm Trần nhìn cậu nháy mắt, ý bảo cậu tin tưởng mình.
  • Cậu không nói gì chỉ gật đầu.
  • Sau đó bắt đầu anh chuyển sang một chủ đề khác.
  • Kim Thạc Trân
    Kim Thạc Trân
    Đói không?
  • Jungkook xoa xoa cái bụng nhỏ của mình nghĩ, từ khi chạy trốn cũng đã hơn một ngày trời cậu không ăn gì vào bụng rồi bây giờ nghĩ lại cũng có chút đói thế nên cậu lại gật đầu.
  • Kim Thạc Trân
    Kim Thạc Trân
    Ngồi đây chờ tôi một lúc nhé, để tôi đi lấy chút cháo cho cậu.
  • Jeon Jungkook
    Jeon Jungkook
    Vâng.
  • Lâm Nhiễm Trần mỉm cười xoa đầu cậu sau đó rời đi.
  • Cậu nhìn theo cánh cửa đang được khép dần kia ngẩn ngơ tự hỏi.
  • Jeon Jungkook
    Jeon Jungkook
    Thực sự mình... có thể trốn thoát sao?
  • ...
  • Ở một khung cảnh khác, tại một tòa lâu đài xa hoa rộng lớn, Kim Taehyung tựa như một vị vua quyền lực ngồi trên ghế cao ngạo đưa mắt nhìn người kẻ đang đứng bên cạnh.
  • Kim Taehyung
    Kim Taehyung
    Đã có tung tích của em ấy chưa?
  • Người nọ lo sợ đáp.
  • Thuộc hạ
    Thuộc hạ
    Vẫn chưa có thưa ngài.
  • Kim Taehyung
    Kim Taehyung
    Hửm?
  • Hắn nhường mày, nhìn về phía gã dò xét.
  • Kim Taehyung
    Kim Taehyung
    Ngươi vừa nói cái gì?
  • Nghe hắn hỏi như vậy gã càng cảm thấy sợ hãi, cả người không ngừng run rẩy lắp bắp nói lại.
  • Thuộc hạ
    Thuộc hạ
    Vẫn chưa tìm thấy người thưa ngài.
  • Rầm! Những chồng tài liệu lớn trên bàn đều bị hắn đẩy mạnh hết xuống đất, chiếc bàn bị lật ngửa ra mà gã thì cũng không khấm khá gì hơn, bị hắn đạp một cái đau điếng ngã thẳng vào tủ sách gần đó.
  • Kim Taehyung đi đến gần chỗ của lính gác rút ra một thánh kiếm sắc nhọn rồi kề lên sát cổ gã.
  • Thuộc hạ
    Thuộc hạ
    Ngài... ngài Kim, ngài tính làm gì?
  • Thuộc hạ
    Thuộc hạ
    Hắn lúc này cầm thanh kiếm trên tay, ánh mắt sắc lạnh nhìn kẻ chật vật trước mắt lạnh nhạt phun ra hai chữ.
  • Kim Taehyung
    Kim Taehyung
    Giết ngươi!
  • Một kẻ vô dụng như vậy, hắn không cần!
  • Chỉ có việc tìm kiếm tung tích của một người thôi cũng làm không xong, dưới tay hắn rốt cuộc đã nuôi ra bao nhiêu phế vật rồi đây?
  • Kim Taehyung
    Kim Taehyung
    Jungkook, em tốt nhất nên trốn kĩ một chút đừng để rơi vào tay ta.
  • Kim Taehyung
    Kim Taehyung
    Nếu rơi vào tay ta thêm một lần nữa ta chắc chắn sẽ không chỉ nhốt em vào lồng thôi đâu.
  • Có lẽ hắn nên bẽ gãy đôi chân nhỏ bé ấy để cậu không bao giờ có thể chạy trốn được nữa.
  • Rõ ràng trước kia là một người rất ngoan ngoãn kia mà, tại sao bây giờ lại trở nên hư hỏng như thế chứ?
  • Một năm này, số lần cậu chạy trốn khỏi hắn nhiều không đếm xuể nhưng những lần đó hắn đều thương xót cho thân thể nhỏ bé của cậu mà bỏ qua không trừng phạt nặng nề gì, chỉ nhốt cậu vào bên trong một chiếc lồng sắc hoa lệ rồi dạy dỗ lại.
  • Nhưng lần này... hắn chắc chắn sẽ không nương tay...
14
Tìm người